Ngày hôm nay, em khoác lên mình bộ áo dài đỏ, rạng rỡ đứng bên cạnh một người đàn ông khác. Đó không phải tôi. Tôi đứng đây, lặng lẽ nhìn từ phía sau, như một kẻ ngoài cuộc trong câu chuyện mà tôi từng nghĩ mình sẽ là nhân vật chính. Chúng ta từng có một đoạn thanh xuân đẹp đẽ, từng mơ về tương lai, từng nắm tay nhau đi qua bao nhiêu ngày mưa nắng. Nhưng rồi, vì lý do nào đó, chúng ta lạc mất nhau giữa cuộc đời. Em bước tiếp, còn tôi vẫn loay hoay với những ký ức cũ, những điều chưa kịp nói, những tiếc nuối không thể níu giữ. Hôm nay, em hạnh phúc, và tôi cũng phải học cách mỉm cười. Không phải vì tôi đã quên, mà vì tôi hiểu rằng, yêu một người đôi khi không phải là giữ lấy, mà là chấp nhận để họ tìm thấy hạnh phúc riêng.