Duyên này… em trả xong rồi anh à. Trả bằng tất cả thanh xuân em đã dành để thương anh. Em trả anh về với gia đình, với cuộc sống của anh rồi đấy, chúng ta trở về khoảng thời gian người kia chưa từng hiện hữu, nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra lại rất đau lòng anh nhỉ? Trả bằng những đêm dài em ngồi lặng im với đôi mắt ướt nhòe vì nhớ. Trả bằng cả lòng kiên nhẫn, những lần thứ tha, những lần em gồng mình mạnh mẽ để níu lấy một điều em biết là đã xa tầm với. Em trả rồi, bằng tất cả những gì em có. Bằng những lần em tự gạt nước mắt, tự dặn lòng đừng gọi tên anh nữa. Bằng cả những mộng tưởng về một ngày mình có thể đi cùng nhau đến cuối đường đời – em cũng trả luôn rồi, bằng tất cả thất vọng và buông xuôi. Giờ thì em đi nhé, anh đừng níu. Không phải vì em hết thương, mà là vì em không còn gì để giữ nữa. Có những thứ, càng giữ càng đau. Mà em… thì đã đau đủ rồi. Em hy vọng sự im lặng của em sẽ đem lại bình yên cho anh. Em đau lòng hay không đau lòng chỉ có em mới biết, em khóc nhiều như nào chỉ có em mới hay, em đã cố gắng bình thản trong giây phút này. Em đi, lòng em nhẹ tênh nhưng mắt em cay xè. Không phải vì em muốn rời xa, mà vì em biết, tình yêu này… nếu còn ở lại, sẽ chỉ làm mình tổn thương thêm lần nữa. Có những cuộc tình, người ta rời đi không phải vì hết yêu, mà là vì đã yêu đến mức… không thể chịu nổi nữa. Anh à… Nếu một ngày nào đó anh chợt nhớ đến em, hãy nhớ rằng đã từng có một người yêu anh rất nhiều, thương anh hơn chính bản thân mình. Và người đó… đã từng ước được đi cùng anh lâu thật lâu, chỉ tiếc là… không thể nữa rồi. Duyên mình đến đây thôi. Em trả rồi, em đi nhé… Em cũng không xem những ngày qua là là một sai lầm cũng không xem đó là 1 bài học. Em xem đó là kỉ niệm, là 1 chặng đường đẹp em giữ riêng góc kín trong tim mình. Chúng ta chưa từng cho nhau 1 danh phận . Vậy mà 2 con người mang đầy tổn thương ấy lại dìu dắt nhau qua 1 quãng đường như vậy Em cố chấp vì chữ thương, nhưng cũng thật đau lòng vì chữ thương ấy. Anh mệt rồi đúng không Vậy thì mình dừng lại anh nhé Tạm biệt Anh ❤️!